(Bé 0 - 4 tuổi)
Thực tình
hôm nay đi ăn gặp một cậu bé và cô bé chơi trò đuổi bắt, vì dãy bàn kê khá chật,
cô bé con lại luýnh quýnh chân nên ngã ngửa ra đằng sau rất đau, cậu bé không kịp
phản ứng và đứng đằng sau nhìn trân trân vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này
bé con khóc toáng lên thì hội bà mẹ buôn dưa mới quay lại "ôi con tôi, à
không sao"
Bà mẹ của cậu bé thì kiểu "ngượng chín mặt" lôi con về dạy dỗ và mắng nhiếc mặc dù có khi còn chẳng kịp hiểu cô bé kia ngã ra sao, và con mình đã làm gì cô bé hay không. Lườm, đe, nạt, mắng, thậm chí đánh cậu bé, uy hiếp cậu bé phải ra xin lỗi tận nơi, thậm chí bắt đứng trước mặt tất cả các bà mẹ và nói to khẩu hiệu "Bông ơi, anh xin lỗi"
Bà mẹ của cậu bé thì kiểu "ngượng chín mặt" lôi con về dạy dỗ và mắng nhiếc mặc dù có khi còn chẳng kịp hiểu cô bé kia ngã ra sao, và con mình đã làm gì cô bé hay không. Lườm, đe, nạt, mắng, thậm chí đánh cậu bé, uy hiếp cậu bé phải ra xin lỗi tận nơi, thậm chí bắt đứng trước mặt tất cả các bà mẹ và nói to khẩu hiệu "Bông ơi, anh xin lỗi"
Mình thấy
cu cậu khóc, ấm ức, rồi lảng tránh luôn không thèm chơi với cô bé nữa.
Điều này chẳng có gì lạ với đa số các bố mẹ, vì muốn mọi người thấy mình là người giáo dục con tốt, con mình thật ngoan và biết điều.
Điều này chẳng có gì lạ với đa số các bố mẹ, vì muốn mọi người thấy mình là người giáo dục con tốt, con mình thật ngoan và biết điều.
Mình thì
ngược lại, bản thân mình không quá đắn đo người khác bàn tán và suy nghĩ gì về
mình, về con mình. Miệng gần tai, ai nói người ấy tự nghe. Mình ko muốn lo chuyện
thiên hạ. Mình không cần phải dạy kiểu thể hiện chốc nhát để được cái tiếng, mà
quan trọng là hai mẹ con có đủ bình tĩnh, để hiểu nhau, để giải toả cảm xúc, để
giải quyết được mọi việc và hiểu đúng sai là gì hay không thôi.
Riêng với
gia đình mình, thì hai vợ chồng mình luôn thống nhất là phải làm gương trước
cho con nhìn theo, chứ ko ép con làm theo ý mình. Có ba ví dụ điển hình dễ thấy
trong cuộc sống đó là
- chào mọi người
- chào mọi người
- xin lỗi
bạn
- chia sẻ
đồ chơi của mình
1. Chào mọi người.
Tất nhiên
đây là điều tốt nên học và duy trì, mình cũng rất khuyến khích con làm. Nhưng
thường thì mình sẽ chào trước, rồi nói con làm theo giống mẹ. Chứ không bao giờ
có kiểu như "chào đi" "ơ mồm thằng này đâu rồi?" ...
Và nếu có
gợi ý hai ba lần mà con không chào thì thôi, không phải ép, phải quát tháo. Bố
mẹ vẫn có thể lịch sự chào thay con và luôn nhớ "mặc kệ người ta nói".
Trẻ con lứa
tuổi 0-4 có vô vàn lý do để làm thứ mà chúng thích hoặc không. Và điều này hoàn
toàn có thể sửa được khi chúng lớn hơn.
(Vẫn có
trường hợp ngoại lệ là chào ông bà nội ngoại, đôi khi nó bắng nhắng hoặc làm
ngược lại thì hai vợ chồng mình vẫn phải chỉnh đốn).
2. Xin lỗi bạn
Mình muốn
nhắc lại một kỉ niệm như thế này. Hôm đó lớp Bảo được dã ngoại ngoài sân tennis,
mình trong ban phụ huynh nên chạy đi lấy nước cho các con uống. Tới khi mình
đưa cho Bảo thì một bạn đang mải đứng quay quay vô tình văng tay hất cốc nước bị
đổ, nhưng Bảo thì không bị làm sao, bạn ấy thì lại bị ướt hết tất.
Lúc đó Bảo
đứng yên nhìn mình, không nói gì, còn bạn trai khóc lớn và nói "bắt đền Bảo
làm ướt tất".
Mình lúc
đó ngồi xuống, nắm tay cậu bé và nói
"Con
nghe cô nói này, có phải con văng tay nên cốc nước bị hất lên không? Thế là cốc
nước bị đổ nên con ướt tất rồi. Bây giờ con tháo cả hai chiếc tất ra, cô phơi
ra kia cho con nhé"
Cuối cùng thì cậu bé cũng ổn, nín ngay mới lạ.
Cuối cùng thì cậu bé cũng ổn, nín ngay mới lạ.
Nhưng Bảo
ở lớp thì đúng là "không phải dạng vừa" cũng oánh nhau với bạn vì đủ
thứ lý do, mình cũng muốn con hiểu gây gổ là sai và cần phải xin lỗi nếu làm bạn
đau, cái này phải nhờ cả các cô giáo vì bạn ko thể theo dõi con thực tế trên lớp
ra sao được.
Ở nhà hai
mẹ con hay diễn kịch, rồi đọc sách để xem trong trường hợp nào mình phải nói
xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi? Xin lỗi sẽ giúp mang lại điều gì? ...
Và quả thực
những cách này rất hiệu quả, Bảo rất ý thức được hành vi
của mình.
3. Chia sẻ đồ chơi của mình cho bạn.
Riêng vấn
đề này có khi lại gây ra nhiều tranh cãi. Nhiều mẹ nghĩ rằng phải chia sẻ ngay,
không là có tính ích kỷ ki bo. Nhiều mẹ lại nghĩ là của nó thì nó việc gì phải
chia sẻ ...
Nhà mình thì chẳng nghĩ thế nào cả, cũng có gợi ý với con là nên chia sẻ để tất cả cùng chơi sẽ vui hơn. Nhưng thường thì mình hay trả lời kiểu "vô trách nhiệm" với con đó là "con tự giải quyết đi".
Nhà mình thì chẳng nghĩ thế nào cả, cũng có gợi ý với con là nên chia sẻ để tất cả cùng chơi sẽ vui hơn. Nhưng thường thì mình hay trả lời kiểu "vô trách nhiệm" với con đó là "con tự giải quyết đi".
Một là sẽ
tranh chấp ăn vạ, hai là sẽ chơi nhập vai hoàn toàn vui vẻ. Và mình chỉ việc ngồi
xem, cười thôi, chả có lý do gì xen ngang vào cuộc vui ấy của lũ trẻ.
Mình cũng
đã có thời như vậy mà... Ở độ tuổi này, đồ chơi là những gia tài vô giá với trẻ
và là vật sở hữu của riêng chúng, nên để chúng dần dần có cách tự bảo vệ những
điều chúng thích, chia sẻ đồ chơi cho người mà chúng muốn, cũng là một cách để
trẻ dần có trách nhiệm hơn với những điều thuộc về mình. Các mẹ hãy nhớ, chỉ
can thiệp khi thực sự cần thiết, đừng lúc nào cũng áp đặt con mình, nhất là áp
đặt chỉ vì ánh nhìn dò xét của người xung quanh.
Nhận xét
Đăng nhận xét