Mình luôn quan niệm mỗi người mình gặp, mỗi thứ mình nhìn thấy
đều là những điều mình cần phải học hỏi, cần phải khám phá. Vì thế mình luôn giữ
thái độ tích cực khi đón nhận một điều gì đó mới mẻ, tránh phán xét một cách
phiến diện ngay từ ban đầu.
Và với con trai, thì việc đưa con đi du lịch không chỉ đơn
thuần là đi chơi, mà chính là học về thế giới rộng lớn bên ngoài, để mỗi chuyến đi thật ý nghĩa, thú vị, chất lượng. Tất
nhiên câu hỏi lớn nhất mọi người đặt ra "Bé thế thì biết cái gì? Nhớ được
cái gì?" Và mình lại rất muốn mọi người hiểu từ "học" một cách
thật linh hoạt.
Mẹ không chỉ nỗ lực trở
thành 1 người mẹ chăm lo cho con, mà còn cố gắng để trở thành một người bạn đồng
hành luôn sẵn sàng hỗ trợ và hướng dẫn con khi cần trên mỗi bước đi. Còn gì tuyệt
hơn khi mình không độc hành trong hành trình khám phá đầy thú vị phía trước ?
HỌC CÁCH ỨNG XỬ VỚI THẾ
GIỚI BÊN NGOÀI
Chỉ đơn giản là con còn
bé, nên đi ra ngoài con sẽ được hầu hết mọi người nhường ghế, nhường đi trước
... và mình thì ko bao giờ quên nói câu cảm ơn trước tiên, sau khi đã làm thì sẽ
nói với con cũng cần phải cảm ơn người đã nhường cho mình, để con biết rằng
không phải đương nhiên con được như vậy. Dần dà, con hình thành một thói quen,
thậm chí có lần vào Aeon Mall, cô bảo vệ đưa thẻ trông giữ xe con cũng cảm ơn. Lời cảm ơn trở thành
một lời nói tự nhiên và tự nguyện của Bảo.
Và nguyên tắc an toàn
mình luôn đặt ra cho con là không bao giờ được đi theo người lạ, chỉ nắm tay mẹ
nơi đông người.Tuy nhiên như vậy không có nghĩa là con không được phép giao tiếp,
bắt chuyện với người mới hay một đứa bé bằng tuổi, mà chỉ đơn giản là có mẹ kiểm
soát trong tầm tay để đề phòng trường hợp xấu.
Đã có nhiều lần có người
thích thú chụp ảnh của Bảo, nhưng mình sẵn sàng từ chối và yêu cầu xoá ảnh của
con dưới sự chứng kiến của mình, để đề phòng bất cứ điều gì có thể xảy ra. Một
cách đơn giản, mẹ sẽ luôn bảo vệ con từ những điều nhỏ nhất.
HỌC CÁCH CHẤP NHẬN VỚI THỜI TIẾT VÀ MÔI TRƯỜNG MỚI
Thực ra không thể nói
thôi kệ nó cứ vứt đấy là quen, ốm vài lần là sẽ hết, bởi khâu chuẩn bị tư trang
và đồ ăn, thuốc thang của mẹ dành cho con là rất cần thiết. Mẹ cũng phải lắng
nghe thể trạng con mình xem con có quá lạnh, hay quá nóng, hoặc khó chịu hay
không. Nên thử mọi thứ thật từ từ, ví dụ như uống nước mát một chút, rồi thử dần
một hoặc hai viên đá, nhưng số lần thưa và số lượng ít thôi để con có khoảng
cách thích nghi. Hay trời gió mát có thể bỏ bớt áo ra chứ không phải lúc nào
cũng bắt con mặc “kín cổng cao tường”, lâu dần sẽ khiến đề kháng của con không
tốt. Đôi khi người khác nhìn vào hoặc thậm chí gia đình nhìn vào cũng sẽ đánh
giá mình vô tâm với con, mà không sao, quan trọng là mình hiểu mình đang làm những
gì tốt nhất cho Bảo.
Tuỳ vào tính cách của từng bé mà việc thay đổi môi trường sẽ có những phản ứng khác nhau. Bé nào hoạt bát tự tin thì mẹ đỡ lo nhiều rồi, bé nào nhút nhát thì chắc chắn mẹ sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút, kiên nhẫn và thật từ từ, không nên "ép người quá đáng". Trẻ con cũng có những sự hình thành ý thức từ bên trong ngay khi còn nhỏ, vậy nên hãy để mọi bài học đến với con thật tự nhiên, để con hiểu rằng điều con làm là đúng, là nên, chứ không phải do mẹ bắt ép làm.
HỌC CÁCH NHÌN NHẬN MỌI SỰ VIỆC ĐANG DIỄN RA.
Đi du lịch, dù xa hay gần
thì điều quan trọng nhất đối với mỗi bé đó là sự quan sát, ghi chép nhanh vào
não và xâu chuỗi mọi sự kiện mình thấy. Mình luôn cố gắng thức khi bế Bảo trên
xe, chỉ xung quanh cảnh vật nơi mình đi qua, miêu tả chi tiết nhất và đầy đủ nhất
có thể, tự nói rằng chúng mình đang cùng nhau làm gì, đang đi đến những đâu, ở
đó có đặc điểm như thế nào.. việc nhắc tên địa danh cũng như giới thiệu cho con
về nơi con đang tới là hoàn toàn cần thiết.
Thú vị nhất là những hiện
tượng tự nhiên diễn ra, trời mưa, hay nắng, có gió hay cầu vồng, rồi những hạt
cát màu trắng, đại dương màu xanh, và lạ thật khe suối có nước ở đâu ra mà chảy
mãi không cạn, rồi thậm chí hai mẹ con dừng lại chỉ để xem con kiến này nó tha
cái gì trên lưng, hạt sỏi này hình gì lạ nhỉ mẹ, giống như hình ô tô vậy ...
Tất cả những sự quan
sát nho nhỏ sẽ trở thành những hình ảnh đầy phong phú trong trẻ, giúp trẻ bắt đầu
hình thành cái nhìn riêng về thế giới xung quanh, cũng như có được cho mình một
trí tưởng tượng đầy phong phú dựa trên chính những gì trẻ được thấy.
HỌC CÁCH GHI NHỚ VÀ XÂU
CHUỖI SỰ VIỆC
Bảo có một cách tự học
mà mẹ không hề dạy, đó là tới những nơi mới, có những điều khiến bạn ấy thực sự
hứng thú, thì bạn ấy sẽ hỏi mẹ "What is this?" Hoặc cao giọng và kéo
dài hơi bỏ ngỏ câu hỏi "it'sssssss..."
Sau khi bạn ấy đã có
câu trả lời, thì bạn ấy khoái lắm, thường lặp đi lặp lại rất nhiều lần cái từ
đó để nhớ từ đó, điều này có cô bạn người Pháp là Christina đã được chứng kiến
và phải phì cười vì bạn ấy.
Cuối mỗi ngày, khi kết
thúc một hành trình nhỏ, mẹ lại "tâm sự" với bạn ấy, rằng hôm nay
chúng mình đã đi đâu, chúng mình đã nhìn thấy gì và làm gì, như một cách follow
up ôn lại bài tập vậy. Việc này sẽ phải diễn ra đều đặn, cho tới buổi cuối cùng thì
bạn ấy sẽ tự xâu chuỗi được mọi sự việc đã diễn ra trước đó, và ảnh hoặc video
là thực sự cần thiết để gợi nhớ lại những gì bé đã làm.
Mẹ là người truyền lửa
và sẽ có ảnh hưởng khá lớn đến con trai, thế nên việc bên cạnh và hướng dẫn con
những điều cơ bản "vụn vặt" ấy là không thể xem thường.
Nhận xét
Đăng nhận xét