#mstrangphantesol
Giận dữ là một cảm xúc bình thường của con người. Tuy nhiên, nếu không được kiểm soát, giận dữ có thể biến thành sự hung hăng. Đây là nguyên nhân gây ra các rắc rối sinh lý và là mầm mống của những hành vi tiêu cực.
Cha mẹ nên giúp con học cách kiểm soát cảm xúc của mình ngay từ khi còn nhỏ. Sự nổi nóng thường xuyên và kéo dài có thể gây rắc rối ở trường học, trong gia đình, trong giao tiếp với bạn bè và người thân. Giận dữ có thể dẫn tới những thay đổi sinh lý bất lợi như tăng huyết áp, tăng hoóc môn giải phóng năng lượng, ví dụ adrenalin...
Mình có đọc một câu truyện như thế này, có cậu con lấy chiếc cờ lê vẽ lên xe ô tô của bố mình, ông bố sau khi phát hiện ra đã nổi trận lôi đình, dùng chính chiếc cờ lê đó và quật vào tay của đứa con trai nhỏ con bỏng, sau vài phút trấn tĩnh mới bế con trai tới bệnh viện để chữa vết thương mà ông đã gây ra cho con trai thì bác sĩ kết luận rằng cậu con đã bị gãy những ngón tay. Người cha cảm thấy vô cùng hối hận vì không kiềm chế nổi bản thân đã hại con trai của mình, ông lặng lẽ nhìn chiếc xe vô tri vô giác đó thì thấy có dòng chữ “con yêu bố” mà con trai đã cố gắng viết nó …
Chỉ nói đến đây thôi, thì mọi người có thể đủ hiểu hành vi nổi giận nếu không được kiểm soát sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng,và không thể chờ tới khi “việc đã rồi” mới cảm thấy “hối hận” . Vậy nên ta cần phải rèn luyện bản thân, kiểm soát các cơn nóng giận, để có một cuộc sống lành mạnh, và hạnh phúc.




Con càng bày tỏ được nhiều bao nhiêu thì nguy cơ bùng nổ cơn giận càng thấp bấy nhiêu. Để giải tỏa bức xúc, con cần giao tiếp. Con cần học cách thể hiện các câu nói bắt đầu bằng cụm từ “Con nổi cáu vì…”, “Con cảm thấy tức giận vì…..”. Con cần thể hiện nguyện vọng của mình và giải thích rõ cách thỏa mãn nhu cầu của mình mà không làm tổn thương người khác.
Để giúp con học cách hiểu được tâm trạng của chính mình, cha mẹ nên gợi ý để con diễn tả cảm xúc, bắt đầu từ những lúc con vui vẻ, hạnh phúc, rồi đến khi con cáu giận.
Việc dạy con nhận biết cảm xúc của người khác cũng rất hữu ích, bạn có thể chỉ lên màn hình vô tuyến và nói “Con xem bác kia đang nổi nóng kìa!”.
Đối với lứa tuổi mầm non, thường thì các bài hát sẽ là dễ dàng nhất để con tiếp nhận và hiểu được, ví dụ như bài hát “If you’re happy” mình rất hay sử dụng với Bảo và với cả học sinh của mình nữa. Bài hát này rất đơn giản, giai điệu lặp đi lặp lại dễ thuốc, và những hành động hướng dẫn con giải tỏa cảm xúc rất dễ nhớ.
Có rất nhiều cuốn truyện tranh nói về từng loại cảm xúc, và cách thể hiện điều khiển cảm xúc của bản thân, em có một gợi ý sách tiếng anh cho các mẹ đó là “How are you feeling today?”

Cơn giận có thể được kiềm chế và chuyển sang một trạng thái cảm xúc khác nếu con bạn bị thu hút vào chuyện gì đó vui vẻ hơn. Phương pháp này tỏ ra hiệu quả ở con lớn và thanh thiếu niên. Bạn cần giúp con nhận biết cơn giận của mình, rồi khéo léo “lái” cơn giận sang một việc gì đó tích cực, mang tính xây dựng:
- Nếu con còn nhỏ, bạn có thể gợi ý để con vẽ tranh về những điều mình đang cảm nhận, hay nếu chưa biết vẽ thì có thể ngồi tô màu, ví dụ cụ thể Bảo nhà mình sẽ được ầm bút và vẽ hết lên tường (chỉ vẽ trong phòng học vì đây là quy tắc gia đình, không được vẽ lung tung), hoặc thậm chí là chấm màu nước. cho ngồi chán chê vẽ vời, để tâm trạng lắng xuống sau đó sẽ tìm cách tâm sự và nhỏ nhẹ nói chuyện với con.
- Một cách nữa đó là “đọc truyện” dành cho các bạn khoái nghe kể truyện như Bảo

- Con lớn hơn có thể chọn cách viết nhật ký, hoặc vẽ tranh thể hiện cảm xúc những gì mà con đang nghĩ, và quan trọng nhất vẫn là tâm sự nói chuyện thẳng thắn với con, nếu con không muốn đề cập tới nữa, cha mẹ nên tôn trọng và dừng lại câu chuyện ở đây.
Tuy nhiên cách này có điểm yếu của nó. Nếu con không thể ‘chuyển hướng’ thì cảm xúc bị kìm nén sẽ gây hại cho sức khỏe. Những cơn giận ngấm ngầm có thể dẫn tới cao huyết áp hoặc trầm cảm. Cha mẹ cũng không nên quá sợ hãi việc kìm nén cơn giận của con, tới mức cho phép con làm những việc sai trái, miễn sao “nó im đi là được”, con sẽ vẫn lặp đi lặp lại cơn cáu giận và cho đó là một cách để có được những điều mình muốn. Những cơn nổi giận thái quá cần được cha mẹ tiếp nhận một cách bình tĩnh, còn con phải chấp nhận những hậu quả tự nhiên và logic. Chẳng hạn nếu trong cơn cáu giận, con đập vỡ đồ chơi của mình, cha mẹ không nên mua đồ chơi mới thay thế. Nếu con làm hỏng đồ vật của người khác trong gia đình, chúng phải trả tiền cho món đồ này bằng khoản chi tiêu vặt của mình hay làm thêm công việc trong nhà.

Các con cần học cách kiểm soát cảm xúc của mình, điều này giúp con làm chủ được hành vi bên ngoài. Em muốn gợi ý một số bài tập hiệu quả giúp con trấn tĩnh ở mọi lứa tuổi đều áp dụng được các mẹ ah.
- Hít thở sâu (cái hít thở sâu này hiệu quả với Bảo nhà mình lắm, hàng ngày hai mẹ con vẫn hay làm vào buổi tối trước khi đi ngủ, để tạo thói quen)
- Ra ngoài trời ( cái khoản ra ngoài chạy nhảy vui chơi này đến 90% con sẽ bị hấp dẫn)
- Ở một mình (Bảo nhà mình có một chiếc ghế đỏ, mỗi khi cáu giận hay mắc lỗi, có đôi khi con nói “để con một mình”, okay mình đồng ý, nếu con ngoan thì mình cho ngồi ghế để tự suy nghĩ lại, còn nếu lỗi lầm gì đó mà “to tát” hơn thì mẹ sẽ cho đứng úp mặt vào tường một mình)
- Tập yoga, tập võ, nhảy … (dành cho các anh chị từ 7 -10 tuổi khá okay)



Nếu cha mẹ nhận thấy cơn giận dữ của con vượt quá khả năng kiểm soát, ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ gia đình và bạn bè của con thì hãy đưa con đến gặp bác sĩ. Các chuyên gia tâm lý sẽ giúp con học cách thay đổi tư duy và phản ứng, từ đó cải thiện hành vi của mình.



Hôm vừa rồi Bảo đi học, tới giờ nghỉ trưa các cô trải đệm cho các con nằm, mỗi bạn một đệm riêng. Có bạn nằm sang đệm của Bảo và anh con trai đã thẳng tay đánh luôn vào mặt bạn.
Về nhà, hai mẹ con nói chuyện rất lâu, việc này khá dễ dàng vì tối nào mình cũng cố gắng duy trì tâm sự và kể chuyện cho con nghe. Sau khi kể một câu chuyện về kiểm soát hành vi cho con nghe thì mình mới bắt đầu vào bài.
“Con có thể nói cho mẹ hôm nay ở lớp đã xảy ra chuyện gì không?”
“…”
“Con cứ nói thoải mái đi, để mẹ biết được chuyện, hai mẹ con mình sẽ cùng giải quyết”
“Hôm nay con đánh bạn, bạn không cho con ngủ, cô Hải giải quyết rồi” con lí nhí nói.
Cu cậu vừa nói vừa cúi mặt, mình hiểu ngay ý cậu đã biết có gì đó sai nên không dám nhìn mẹ để nói.
“Con không nên đánh bạn, như vậy là chưa đúng, sao con không nói với bạn là bạn đi ra? Nếu bạn cố tình không trả lại chỗ, con có thể nói với cô, con tuyệt đối không đánh bạn như thế nhé”
Bảo gật đầu. Sau đó hai mẹ con thực hành nhập vai luôn. Mình giả vờ làm bạn, giằng đồ của con, mình yêu cầu
“mình đang giật đồ của Bảo rồi, giờ Bảo nói gì với mình để thể hiện là không đồng ý đi, nếu tức quá thì nói to lên nhé”
“trả lại đây” Bảo nói to
“không trả” mẹ nói lại to hơn một chút
“TRẢ … LẠI … ĐÂY” lần này cu cậu hét to và giằng lại đồ chơi trong tay mình
“mình trả cậu”…
Cách làm này của hai mẹ con có thể chưa được thực tế lắm, chưa sát sao lắm nhưng mình chỉ muốn thực hành làm sao cho con hiểu, khi có mâu thuẫn xảy ra dẫn đến bực tức thì con cần phải bình tĩnh, xử lý mọi việc bằng lời nói trước tiên, vì các cụ vẫn dạy giận quá mất khôn.
Nhận xét
Đăng nhận xét